Thưa các bạn và các anh chị,
Sau khi hai tạp chí Văn và Văn Học thay phiên đình bản. Hai vị chủ bút Nguyễn Mộng Giác và Nguyễn Xuân Hoàng đều đã ra đi, đến một nơi không ai biết.
Có thể nói, tôi như một nông dân mất đất. Có viết gì thì cũng để đó, để dành in sách. Và viết rất chậm, lại lười.
Bình thường tôi viết đã khó khăn, giờ lại còn chậm hơn. Kể như cái thuở thức khuya dậy sớm viết bài, gửi bài. Chờ nhận báo, mở từng trang giấy thơm tho ra ngắm nghía trước khi đọc đã thuộc về quá khứ.
Cách đây hai năm, nhà thơ Nguyễn Xuân Thiệp có xin tôi một bài trong tuyển tập « Người Lạ, Người Quen » để đăng trong một tờ báo, số đặc biệt Tết. Vì tựa bài có một cái tên rất Tết là « chuyến tàu cuối năm ». Có trả nhuận bút hẳn hoi.
Tôi cũng không quan tâm nội dung, hình thức, những cây viết cộng tác của tờ báo ấy là những ai? Nhưng tôi thật sự xúc động khi nhìn thấy các bức vẽ minh hoạ trong bài. Người hoạ sĩ tên Bảo Huân hẳn phải đọc bài tôi kỹ lắm, nên anh mới phác hoạ hình ảnh cha tôi, nhân vật tôi viết trong truyện với nhiều chi tiết đặc biệt của ông. Dĩ nhiên là tôi đã xin E.mail cảm ơn anh hoạ sĩ, rồi thôi.
Từ lâu, tôi vẫn nghĩ văn chương tôi chỉ hạp với những tờ báo Văn Học Nghệ Thuật thôi. Suy nghĩ này đã có từ lúc được mời viết báo, bị mấy ông chủ biên cho là tôi « viết văn » chứ không phải báo. Viết báo phải thế nọ thế kia… phải vào thẳng chủ đề, không được cà kê. Tôi cũng lì, trả lời : Rằng quen mất nết đi rồi, mấy anh không thích thì tui ngưng… Cuối cùng những bài viết đó họ cũng đăng, nhưng rồi tờ báo ấy lại đình bản.
Dạo sau này, gặp lại người bạn học xưa. Nghe cô kể chuyện này, chuyện nọ của mấy cây đa, cây đề văn học trước năm 1975 hay quá, nên tôi xúi cô viết… Bài viết của cô chỉ đưa lên báo mạng. Sức viết của cô khá mạnh, chỉ trong hai ba tháng mà viết được tới ba bốn bài. Nên một người bạn khác, cũng là một nhà văn khi đọc cây viết mới này đã gợi ý, tại sao không nói chị ấy đăng báo « Trẻ ». Một tờ báo in, phát hành hàng tuần…
Confinement đã chấm dứt, nhưng mọi chuyện cũng chẳng có gì thay đổi với tôi. Vì cái nghề tôi làm, khó lòng sớm được khôi phục. Thất nghiệp nên tôi cũng ru rú trong nhà. Ra đường lại phải mang khẩu trang. Mệt quá ! Thì thôi tìm lại tờ báo xưa mà cô bạn nhà văn vừa mới nhắc xem nó ra sao !
Cũng không biết phải nói thế nào ? Có lẽ tôi háo sắc. Chỉ nhìn hình màu láng lẫy của bìa báo qua màn hình computer tôi đã cảm thấy thích ngay. Đọc từng bài xong rồi ngẫm nghĩ… Hình như từ nào giờ không biết mình mặc cảm hay dị ứng với những tạp chí bách khoa? Có những bài viết rất ư là « văn chương » của những nhà văn tên tuổi tôi từng đọc và rất thích. Lại gặp cái cô Tủn trên FB mà tôi luôn cười với những status của cô. Rồi có cả nguyên một trang thơ, trang tuỳ bút, trang phụ nữ...
Đâu phải báo bách khoa phổ thông chỉ rặt tin tức thế giới, khoa học, chuyện cộng đồng và những quảng cáo…
Tôi viết thư cho ông chủ báo. Coi như đã hai năm, tôi im hơi, lặng tiếng sau khi lãnh tiền nhuận bút.
« Thưa anh, thưa chị » qua lại trong vài cái mail… chúng tôi bắt đầu thân thiết, cười đùa rôm rã. Một phút ngẫu hứng bất tử, tôi nói với anh là sẽ viết một bài về « nhậu ». Nói xong mới thấy mình liều !
Đi thăm cháu một tuần, tôi vác theo máy. Vừa nấu nướng, vừa trò chuyện chơi đùa với tụi nhỏ. Thế mà tổng cộng chỉ trong ba ngày tôi hoàn tất xong truyện « nhậu », truyện chỉ dài độ bốn trang A 4. Vì nghe chủ báo nói bài viết khoảng hai ngàn chữ là good.
Viết xong rồi tự hỏi, động lực nào mà mình viết nhanh chưa từng thấy vậy ta !
Tôi tìm lại cái cảm giác vui vui, hạnh phúc như ngày xưa viết xong bài rồi gửi đi. Rồi trò chuyện với chủ biên, chủ báo, chờ nhận báo biếu.
Viết đến đây, tôi không biết mình đang quảng cáo dùm tờ báo này hay quảng cáo cho mình nữa. ???
Thì cứ cho là thế đi, dù bài viết mới gửi của tôi, có thể còn nằm dài hạn trong nhà kho của báo. Chưa biết bao giờ mới được xuất kho, vì xem chừng Trẻ khá là rộn rịp văn nhân thi sĩ…
Nhưng muốn mời đi ngắm hoa thì phải dẫn vào vườn. Phải quảng cáo tờ báo trước, thì độc giả mới đọc được bài của mình viết chứ !
Vì vậy, tôi đính kèm vào đây một đường dẫn. Bạn có thể bấm vào đường dẫn này, ghi tên để được nhận báo qua file PDF hàng tuần.
Những nhịp đập sôi động của thế giới trên những góc nhìn sâu sắc. Bao nhiêu câu chuyện liên quan đến đời sống quanh ta. Đương nhiên rất cần thiết, bổ ích và không thiếu những nụ cười mà bạn sẽ tìm thấy. Trẻ mà !
Không ai tra vấn, nhưng xin được nói rõ ràng. Tôi chỉ là một cây viết cộng tác. Tôi không phải thành viên trong cái nhà "Trẻ " này. Thấy họ mở cửa cho vào tự do, thấy kỹ thuật trình bày bài vở đâu ra đó, rõ ràng, không bị rối mắt...
Tôi nghĩ, với những người ở xa như tôi. Chẳng có cơ hội được cầm tờ báo, sẽ thú vị đến ngần nào khi nhận được.
Thân mến mời các bạn ghé vào đọc và ghi tên nếu muốn nhé !
Đặng Mai Lan
a) gởi email về địa chỉ newsletter@trenews.net với đầy đủ
TÊN, HỌ và THÀNH PHỐ nơi mình cư ngụ; hoặc
b) trực tiếp điền đơn điện tử tại: https://baotreonline.com/newsletter
Có những phiên toà mà những người đứng trước vành móng ngựa đứng thẳng nói to, không khóc lóc xin lỗi, không nại ra những căn bệnh hiểm nghèo đang phải đeo mang.
Nhân cách người ta hơn nhau là ở chỗ đó. Đâu cứ phải mũ cao áo dài mới là cao sang quyền thế, để rồi đến khi mũ áo bị lột đi thì cái tư cách làm người bỗng trở nên nhăn nhúm đến thảm hại.
SANG NĂM TỚI HOÀNG SA!
Trong một thời gian dài, người Do Thái lưu lạc – nạn nhân của sự khinh ghét, của các cuộc tàn sát Pogrom và của nạn diệt chủng Quốc Xã – đã từng hẹn nhau “Sang năm tới Jerusalem!” để bày tỏ nỗi khắc khoải và ước muốn cháy bỏng quay trở về vùng đất hứa nơi mà tổ tiên họ đã từ đó phải tha hương lưu lạc. Với niềm tin phục quốc mãnh liệt và Phong trào phục quốc Do Thái (Zionism), cuối cùng họ đã thực hiện được lời ước nguyện đó.
Đối với người Việt Nam giờ đây, ước muốn “Sang năm tới Hoàng Sa” cũng đang cháy bỏng trong tim mỗi người. Mỗi khi nghĩ đến cuộc hải chiến đơn độc và không cân sức giữa quân lực VNCH và hải quân xâm lược Trung Quốc ngày 19/01/1974, đến lá cờ đỏ 5 sao đang ngạo nghễ xấc xược tung bay trên quần đảo Hoàng Sa từ gần nửa thế kỷ nay, tiếng hô “Sang năm tới Hoàng Sa!’ lại vang vọng trong tâm trí của mỗi người Việt Nam. Nhất định người Việt Nam phải đặt chân được đến Hoàng Sa, nếu chúng ta quyết liệt đấu tranh trên mọi lĩnh vực để thu hồi lãnh thổ.
“Không đòi, ai trả núi sông ta?” (Vũ Hoàng Chương)
Lãnh thổ của người Việt Nam phải trở về với người Việt Nam. Nhất định phải là như thế.
We are most likely to get angry and excited in our opposition to some idea when we ourselves are not quite certain of our own position, and are inwardly tempted to take the other side.
(Thomas Mann)
....How ab Rusland, Ukraine, Poland, Hongkong, Singapore, Thailand, Taiwan....?
- Amen, we pray for all Christians, for this is the will of God! Especially for those, who are in trouble and persecution! Thank you
- Lobe den HERRN !
- We pray for the Kingdom of God, It's seemly not the land Nord Korea, China, Vietnam or Cameroon but His Temple - The new Jerusalem in Spirit !
Glory to Almighty God our Lord - Jesus Christ, the Lamb of God!
Hebrews 4
God again set a certain day, calling it “Today.” This he did when a long time later he spoke through David, as in the passage already quoted:
“Today, if you hear his voice,
do not harden your hearts.”[d]
8 For if Joshua had given them rest, God would not have spoken later about another day. 9 There remains, then, a Sabbath-rest for the people of God; 10 for anyone who enters God’s rest also rests from their works,[e] just as God did from his. 11 Let us, therefore, make every effort to enter that rest, so that no one will perish by following their example of disobedience.
12 For the word of God is alive and active. Sharper than any double-edged sword, it penetrates even to dividing soul and spirit, joints and marrow; it judges the thoughts and attitudes of the heart. 13 Nothing in all creation is hidden from God’s sight. Everything is uncovered and laid bare before the eyes of him to whom we must give account.
14 Therefore, since we have a great high priest who has ascended into heaven, Jesus the Son of God, let us hold firmly to the faith we profess,
who is unable to empathize with our weaknesses, but we have one who has been tempted in every way, just as we are—yet he did not sin. 16 Let us then approach God’s throne of grace with confidence, so that we may receive mercy and find grace to help us in our time of need.