MEET SENATOR UMBERG
I am proud to call Orange County home and honored to be our advocate in the State Senate.
As your State Senator you can count on me to build on my successes as our former State Assemblymember where I worked to deliver $563 million in funds directly to Orange County.
SENATOR THOMAS J. UMBERG COMMEMORATES THE 46TH ANNIVERSARY OF BLACK APRIL ON SENATE
April 7, 2021
For Immediate Release: April 7th, 2021
Contact: Jonathan.Davis@sen.ca.gov, (714) 473-3072
SACRAMENTO – Earlier this week, on Monday April 5, 2021, Senator Thomas J. Umberg (D – Orange County) presented Senate Concurrent Resolution 2 (SCR 2) on the California State Senate floor to proclaim the month of April as Black April Memorial Month.
A special time for Californians to remember the countless lives lost during the Vietnam War era, and to hope for more justice and liberty for the people of Vietnam, “Black April” is the term used to refer to the April 30 anniversary of the fall of Saigon, in 1975. With the resolution, Senator Umberg honors those that lost their lives in the Vietnam War; including American, South Vietnamese, allied veterans of the war, and the refugees that fled towards American shores in search of freedom.
Senator Umberg noted that, “Black April is a time of mourning, a time of remembrance, not just for the lives lost during the war, but the lives of Vietnamese people in their historic struggle for freedom and human rights. SCR 2 not only marks these tragic losses, but also celebrates the Vietnamese people’s resilience and strength to prosper in the face of adversity.”
According to the Migration Policy Institute, about 40% of America's nearly 1.3 million Vietnamese immigrants reside in California including the Counties of Orange, Los Angeles, and Santa Clara. “I have the distinct honor of representing the 34th Senate District which includes the Vietnamese community known as "Little Saigon," and to continue the annual tradition of recognizing April as Black April Memorial Month,” said Senator Umberg.
The Vietnam War is marked as a tragedy for not only Vietnam and Vietnam-era veterans who were directly involved in the war, but also one full of great suffering and loss for Vietnamese civilians and the Vietnamese Americans who fled to safety. Vietnamese American refugees very quickly become a part of, and continue to contribute to, our diverse American culture and economy today. Senator Umberg added that he would like to ask that the people of California set aside a few moments every year on April 30 to give remembrance to the soldiers, medical personnel, and civilians who sacrificed their lives during the Vietnam War in pursuit of freedom and democracy.
This past year with the COVID-19 pandemic, the Vietnamese community rallied around families and neighbors with a sense of responsibility and a spirit of mutual support unlike some others. Many Vietnamese Americans came together to provide food assistance, donate masks, and volunteer at testing and vaccination sites, and have also joined forces to combat AAPI hate crimes in our community "I commend the Vietnamese American communities in California who contribute to America's diversified culture and economy today” said Senator Umberg.
This year's commemoration of Black April during the COVID-19 pandemic continues to be limited by crowd size. While it is unclear whether Black April Memorial events will be hosted in Orange County, Senator Umberg noted that he would inform the 34th Senate District if events were scheduled.
The attached images show:
1) Senator Umberg with a mask bearing the flag of the Republic of Vietnam, his tie carrying the beloved yellow flag of the South Vietnamese people when presenting SCR 2 on the Senate Floor in Sacramento; and
2)The Senator placing a wreath at the Vietnam War Veteran Memorial in Sacramento's Capitol Park.
YouTube video of the SCR 2 presentation can be found here.
###
Senator Thomas Umberg represents the 34th Senate District, which includes the cities of Anaheim, Fountain Valley, Huntington Beach, Garden Grove, Long Beach, Los Alamitos, Midway City, Orange, Santa Ana, Seal Beach, and Westminster. Umberg is a retired U.S. Army Colonel, former federal prosecutor, and small businessman. He and his wife,
CONTACT OUR OFFICES
Capitol Office
State Capitol, Room 3076
Sacramento, CA 95814
Phone: (916) 651-4034
Fax: (916) 651-4934
District Office
1000 E. Santa Ana Blvd., Ste. 220B
Santa Ana, CA 92701
Phone: (714) 558-3785
OFFICE INFORMATION
Capitol Office
SACRAMENTO - Đầu tuần này, vào Thứ Hai ngày 5 tháng 4 năm 2021, Thượng nghị sĩ Thomas J. Umberg (D - Quận Cam) đã trình bày Nghị quyết SCR 2 của Thượng viện (SCR 2) tại Thượng viện Tiểu bang California để tuyên bố tháng Tư là Tháng Tưởng niệm Tháng Tư Đen. .
Một thời điểm đặc biệt để người dân California tưởng nhớ vô số sinh mạng đã mất trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam, và hy vọng về công lý và tự do hơn cho người dân Việt Nam.
"Tháng Tư Đen" là thuật ngữ dùng để chỉ ngày kỷ niệm 30 tháng 4 ngày sụp đổ của Sài Gòn, năm 1975. Với nghị quyết, Thượng nghị sĩ Umberg vinh danh những người đã hy sinh trong Chiến tranh Việt Nam; bao gồm các cựu chiến binh Hoa Kỳ, miền Nam Việt Nam, đồng minh của cuộc chiến, và những người tị nạn chạy đến các bờ biển Hoa Kỳ để tìm kiếm tự do.
Thượng nghị sĩ Umberg lưu ý rằng, “Tháng Tư Đen là thời điểm tang tóc, thời điểm tưởng nhớ, không chỉ đối với những sinh mạng đã mất trong chiến tranh, mà còn là cuộc sống của người Việt Nam trong cuộc đấu tranh lịch sử vì tự do và nhân quyền.
SCR 2 không chỉ đánh dấu những mất mát bi thảm này mà còn tôn vinh sự kiên cường và sức mạnh của người Việt Nam để vươn lên phát triển trước nghịch cảnh ”.
Theo Viện Chính sách Di cư, khoảng 40% trong tổng số gần 1,3 triệu người Việt Nam nhập cư của Hoa Kỳ cư trú tại California, bao gồm các Hạt Orange, Los Angeles và Santa Clara. Thượng nghị sĩ Umberg cho biết: “Tôi có vinh dự đại diện cho Khu vực Thượng viện thứ 34, nơi bao gồm cộng đồng người Việt được gọi là“ Little Saigon, ”và tiếp tục truyền thống hàng năm công nhận Tháng Tư là Tháng Tưởng niệm Tháng Tư Đen”.
Chiến tranh Việt Nam được đánh dấu là một bi kịch không chỉ đối với Việt Nam và các cựu chiến binh Việt Nam trực tiếp tham chiến, mà còn là một thảm kịch đầy đau thương và mất mát cho dân thường Việt Nam và những người Mỹ gốc Việt đã chạy trốn đến nơi an toàn. Người tị nạn Mỹ gốc Việt rất nhanh chóng trở thành một phần và tiếp tục đóng góp vào nền văn hóa và nền kinh tế Hoa Kỳ đa dạng của chúng ta ngày nay. Thượng nghị sĩ Umberg nói thêm rằng ông muốn người dân California dành ra một vài khoảnh khắc hàng năm vào ngày 30 tháng 4 để tưởng nhớ những người lính, nhân viên y tế và thường dân đã hy sinh mạng sống của họ trong Chiến tranh Việt Nam để theo đuổi tự do và dân chủ.
Năm vừa qua với đại dịch COVID-19, cộng đồng người Việt Nam đã tập hợp lại các gia đình, hàng xóm với tinh thần trách nhiệm và tinh thần tương thân tương ái không giống như một số cộng đồng khác. Nhiều người Mỹ gốc Việt đã cùng nhau hỗ trợ lương thực, tặng khẩu trang và làm tình nguyện viên tại các điểm xét nghiệm và tiêm chủng, đồng thời cũng tham gia chống lại tội ác căm thù AAPI trong cộng đồng của chúng tôi "Tôi khen ngợi các cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở California, những người đã đóng góp vào nền văn hóa đa dạng của Hoa Kỳ và Thượng nghị sĩ Umberg nói.
Lễ kỷ niệm Tháng Tư Đen năm nay trong đại dịch COVID-19 tiếp tục bị giới hạn bởi quy mô đám đông. Mặc dù không rõ liệu các sự kiện Tưởng niệm Tháng Tư Đen có được tổ chức tại Quận Cam hay không, Thượng nghị sĩ Umberg lưu ý rằng ông sẽ thông báo cho Quận 34 Thượng viện nếu các sự kiện được lên lịch.
Các hình ảnh đính kèm cho thấy:
1) Thượng nghị sĩ Umberg mang cờ Việt Nam Cộng Hòa, cà vạt mang lá cờ vàng thân yêu của nhân dân miền Nam Việt Nam khi trình bày SCR 2 trên Lầu Thượng Viện ở Sacramento; và
2) Thượng nghị sĩ đặt vòng hoa tại Đài tưởng niệm Cựu chiến binh Việt Nam trong Công viên Capitol của Sacramento.
Không dùng đặc quyền ân xá cho chính mình và gia đình mình, Tổng Thống Trump biểu hiện chân dung một kẻ sĩ, một anh hùng, anh hùng kể cả khi thua trận! Và với hàng triệu triệu trái tim thì:
Người đã không gục ngã giữa trùng vây lang sói
vẫn bước đi lừng lững giữa chiến trường
vẫn ngẫng cao đầu trong ánh lửa vinh quang
lửa tranh đấu chống gian dối, lọc lừa, phản trắc
sá chi lũ sói lang bầy đàn giương nanh múa vuốt
sá chi bài đồng ca âm hồn quỷ dữ át tiếng cầu kinh
anh hùng sa cơ mà chính khí bạt vía âm binh
không chiến trận nhưng máu loang hồng lịch sử!
... đâu ai đem thành bại luận anh hùng!
Xin trình làng một tác phẩm của những ngày đầu anh em chúng tôi làm nên haingoaiphiemdam.com, của tác giả Nguyễn Trọng Hoàn, một sử thi thời đại.
CỎ KHẢI TƯỢNG
Một: Bát Quái
Tên cai ngục đọc tên tôi, lạnh lùng:
- Anh mang hết tư trang ra, đi trường!
Tôi lạnh xương sống, ra khỏi khu tạm giam ED này vốn là ước mơ của các tù nhân, nhưng lại di lý đến một nhà tù khác…? Xuyên Mộc, Hàm Tân, Bố Lá? Tôi chặc lưỡi:
-Thôi kệ, đi đâu thì đi, miễn sao ra khỏi chốn này!
Vĩnh biệt những dẫy lầu giam cong cong hình bát quái với mái ngói đen xì, liền lạc.
. . .Đứng trong song sắt nhìn ra, nhất là vào những đêm có trăng, nó trông giống như một bức tường thành. Các tù nhân ở trại giam Chí Hòa này đặt tên cho nó là: “Bức tường nước mắt”.
Gần hơn và ở chính giữa là một tháp nước xây theo hình cái đốc kiếm của Nhật, cao ngất, đe doạ. Nhiều đêm không ngủ được, qua lớp sương đêm là đà ngọn tháp, Vũ bảo tôi:
- Anh nhìn xéo về bên phải mà xem, nó giống như mụ phụ thủy đang làm phép ấy, nhìn nghiêng qua trái nó giống ngọn “Văn-Dú tiểu học” của bọn mình ngày xưa.
Tiếng la hàng đêm quen thuộc: “Báo cáo cán bộ, … phòng X, khu ED, có người hấp hối xin cấp cứu”, không thừa, không thiếu một chữ, quấn lấy các phòng giam nhung nhúc những người. Rồi những tiếng hét tập thể, hòa với những cơn ác mộng: “Một người tự dưng thấy người bên cạnh mặt đỏ rực, to tròn như bánh xe bò, kế tiếp người nọ thấy người kia cũng như thế. Lời rì rầm truyền miệng: “Chúa ngục quần áo tả tơi, xiềng xích cùng mình, lê thê đi dọc hành lang trong những đêm mưa ngâu”. Tiếng vọng cổ lâng lâng, chập chờn như ngọn đèn sắp tắt của Hai-Mái từ khu tử- hình hát gửi tình nhân, cô Bồ Câu ở khu biệt giam AH cùng với các đàn em Châu Tỵ, Hai Gù.
Hai: Ma
Năm 1972 sau khi giải tỏa quốc lộ 13, đoạn đường nối từ Lai Khê - Bàu Bàng - Chơn Thành - Tân Khai đi An Lộc. Tôi được thuyên chuyển về một quận ngoại thành.
Tư thất dành cho tôi có cửa hông ăn thông với cửa sau của văn phòng quận… Buổi chiều... các nhân viên đã về hết. Tôi bảo cô thư ký:
- Cô cứ về đi, lát nữa tôi khóa cửa cho.
Tôi tiếp tục đánh máy, cô gái quay lại, nói nhỏ:
- Có ông Vann (John Paul Vann) ở Hậu Nghĩa qua kiếm ông, như ông đã dặn, tôi nói với hắn ông xuống xã rồi, hắn đang đứng nói chuyện với mấy quân cảnh trước cổng.
Tôi đánh máy tiếp: “Cha chánh xứ Tha La, Linh mục Phê Rô Nguyễn Văn Phán với sự hỗ trợ của John-P-Vann công khai xen vào việc làm của ủy ban Phượng Hoàng quận, đã có những định kiến sai lạc về H31 (phụ đính 3C) và vụ án Nguyễn Thị Hải Như (phụ đính số 4)”.
Đánh máy xong, tôi cất tài liệu vào tủ sắt, đi lối cửa sau về tư thất, nhìn qua nhà để xe, không thấy Vann ngoài cổng, tôi cao hứng vừa đi, vừa huýt gió...
Vừa đẩy cửa lưới, tôi bỗng khựng lại, tóc gáy bỗng như dựng hẳn lên, trong ánh sáng của ngọn đèn néon. Tôi thấy rất rõ một người đàn bà, mặc áo mầu ô liu, đầu gục xuống đang ngồi trên ghế dài của bộ salon…
Tôi nhè nhẹ đóng cửa, chân tay tự dưng nhão ra, đi nhanh qua nhà để xe, tôi hỏi người quân cảnh:
- Vừa rồi có ai đến thăm tôi không?
Trả lời:
- Thưa Thiếu tá không!
Ba: Thợ Săn
…Buổi họp dưới sự chủ tọa của Chuẩn tướng Đào Duy Ân. và Đại tá Đ. C. H. Tỉnh trưởng Hậu Nghĩa. Sau “bài học thuộc lòng” của Thiếu tá Quang, Chỉ huy trưởng Cảnh sát Quốc Gia, cũng là Tổng thư ký ủy ban Phượng Hoàng quận. Vann đứng dậy, cặp mắt như hai tảng băng, lấp lánh những tia sáng bí hiểm của dân tứ chiếng Norfox.
- Tôi xin phép Chuẩn tướng, Đại tá Tỉnh trưởng để hỏi ủy ban, trên bản đồ trận liệt, kể cả phần C của bảng lượng giá ấp, gần cả năm rồi mà hạ tầng cơ sở Nguyễn Mạnh Thắng vẫn tồn tại. Tôi được biết mẹ của hắn là Nguyễn Thị Hải Như là cán bộ địch vận, bố hắn là Nguyễn Mạnh Cường, bí thư chi bộ xã An Thới, hai tên này đã bị giết, còn Thắng đang làm giao liên chiến lược. Ủy ban Phượng Hoàng lập ra để làm gì? Một thằng bé chưa ráo máu đầu. . .
Tôi “đỡ” Quang:
- Tôi trả lời ông giám đốc Corp: Cái khó muôn thuở của luật pháp là tha, chứ không phải là bắt. Ông Vann rõ hơn ai hết, thuật ngữ hạ tầng cơ sở được định nghĩa là: “Một công dân có đầy đủ giấy tờ tùy thân, lẽ dĩ nhiên tất cả đều hợp pháp chỉ trừ cái đầu và hành vi của anh ta, cái đầu thì ai mà kiểm soát được, còn hành vi thì (tôi cười khẩy), người Mỹ có điểm giống Việt Cộng là: Chỉ căn cứ vào cớ chứ không dựa vào lý.
Vann ngắt lời:
- Đâu nhất thiết phải bắt, thế thì toán “hành động đặc biệt” đặt ra để làm gì?
Tôi nói:
- Một người bị bắt đi, bị giết tại chỗ, hiện trường để lại là truyền đơn Việt Cộng, là vỏ đạn AK, là bóng dáng mập mờ của các hung thủ mặc đồ Việt Cộng, không còn tính thuyết phục nữa đâu. Chiến tranh vốn tàn bạo và nghiệt ngã nhưng sòng phẳng và luôn luôn có giới hạn đạo lý của nó.
Vann nói:
- Tùy ý ông thôi, nhưng theo tôi, Nguyễn Mạnh Thắng phải bị triệt tiêu, tôi xin phép được gợi ý: Một chú tài xế nào đó "được phép say rượu"!
Mặt tôi nóng ran, tôi gác que thuyết trình lên giá, mỉa mai:
- Vậy ta nên đổi cái bảng hiệu đi, thay vì chiến dịch Phưọng Hoàng ta gọi nó là chiến dịch Con Ó.
Sau buổi họp, Vann gặp tôi ngoài sân cờ, hắn cười giả lả:
- Ông chọn lầm nghề rồi ông Quận ạ, “thân lươn sao quản lấm đầu?”
Tôi trả đũa:
- "Chút lòng trinh bạch từ sau xin chừa".
Vann vẫn ỡm ờ:
- À mà tôi xin hỏi ông: Một con chim Phượng và một con Ó khác nhau thế nào?
Tôi nói: “Chim Ó là loài ăn thịt sống, thịt chết, ăn cả thịt đồng loại. Con tương cận: diều hâu, kên kên… Địa bàn của chúng là bãi tha ma, bãi chiến trường làm sao ví với Phượng Hoàng được cơ chứ. Đây là một cặp trống mái gắn bó, tượng trưng cho ân nghĩa sòng phẳng, cho tình yêu cao thượng và hạnh phúc vĩnh hằng….
Tôi để tay lên vai Vann: “John ạ! dù ngôn từ là gì đi nữa, tôi nghiệm ra một điều: Bản chất chính trị càng gian manh sự “cưỡng dâm” từ ngữ càng vừa tinh xảo, vừa thô bạo.
Bốn: Thể nghiệm
Tôi bảo viên cố vấn trưởng: Ông đổi cái trailer của ông lấy tư thất của tôi đi!
Mc Cormack: Chỉ đổi nhà thôi nhé, tôi không làm Quận Trưởng được đâu (Tôi nghĩ, mày làm thế đếch nào được!).
Một giờ đêm, tôi xuống Trung Tâm Hành Quân Chi Khu, nhìn qua cột cờ về phiá tư thất, dưới gốc cây dạ lan già, bộ ba Cormack, Mayer, Lobster đang chụm đầu vào nhau hút thuốc.
Tôi hỏi :
- Sao giờ này chưa ngủ à?
Lobster càu nhàu:
- Number ten!
Lại hỏi :
- Sao vậy ? Mayer nói:
- Mai trả lại tư thất cho ông, lính ông vô kỷ luật quá, la hét ầm ĩ, mà lạ qúa có cả tiếng đàn bà khóc nữa.
Tôi lặng người, đánh trống lảng:
- Đang nói chuyện gì vậy? Tôi góp chuyện được không?
Cormack vừa xé mẫu C4 vừa nói:
- Đang nói về du kích chiến, Việt Cộng thì hãnh diện, các ông thì kinh sợ. Chỉ có người Á Đông của các ông mới láu cá vặt và thâm hiểm vậy thôi. Ông xem phim Western cowboy rồi chứ! Người Mỹ không bao giờ đánh lén. Vỗ vào vai kẻ thù, quay laị ‘face to face” mới đấm.
Tôi nói:
- Rất đúng ! bản chất của du kích chiến thoát thai từ bản chất Cộng Sản: lén lút, không quang minh chính đại, nhưng người Mỹ cũng hay nghe lén.
Mc Cormack nói:
- Người Mỹ không có cột mốc, tất cả đều là thể nghiệm. Từ chính sách toàn cầu đến viên đạn M16. Hoàn chỉnh nhất thế giới không phải nền công nghiệp hiện đại mà là luật pháp Hoa Kỳ, vậy mà vẫn còn phải tu chính đi, tu chính lại. Vụ Watergate là một thể nghiệm, người Mỹ chỉ có sự ưa chuộng chứ không có thần tượng. Tổng Thống Mỹ là người ít quyền hành trong những Tổng Thống trên thế giới. Ông ta chỉ là cái loa của một Siêu Chính Phủ.
Năm: Huyết Hải Thâm Thù.
Tôi hỏi Phó Quận:
- Ông ở đây lâu rồi, tư thất tôi ở có ma không?
Vẫn nụ cười xác nhận của người lính quân cảnh hôm trước.
Tôi nói:
- Có hôm vợ tôi lên thăm, nửa đêm vợ chồng hỏi nhau:
- Ai vén mùng lên vậy?
Phó Quận:
- Ông còn khá đấy, thời Mã Sanh Nhân, nó vén mùng, tát vào mặt người nằm trên giường, tư thất này trước đây là Phòng Nhì của Pháp. Hồi P.L.P. làm quận trưởng, nó làm bà quận sợ phát điên, thắt cổ trên xà ngang nhà bếp. Ngân sách tỉnh đã chấp nhận cho xây tư thất mới rồi.
Tôi hỏi:
- Thế mình phải ở đâu cho đến lúc nhiệm thu?
Trả lời:
- Ở dưới làng Việt Kiều hồi hương, có ông thầy Miên nghe nói cao tay lắm, ông bảo Quang kêu lên.
- Cũng là thầy ai lại kêu, ông bảo Xã Thi mời ổng lên gặp tôi.
Thầy Miên trọ trẹ:
- Muốn biết con Ma ấy muốn gì...phải có người ngồi đồng.
Tôi hỏi:
- Ai ngồi cũng được sao?
Trả lời:
- Nếu là đàn ông phải là người có điện tích âm, tức là người mang âm tính.
Lại hỏi :
- Sao biết người ấy mang âm tính?
Trả lời:
- Người nào đẹp trai, trán dẹp, tóc mềm, sống mũi thẳng, môi mỏng, có túi lệ và hạ nhạc nhỏ.
Tôi cười :
- Lắm điều kiện quá, tôi ngồi được không?
Trả lời:
- Ông thì không có các điều kiện ấy. Các Thần Hoàng có sắc phong của vua, ông cũng có sắc phong của vua, nhưng lãnh địa của ông rộng hơn. Tôi biết ông không tin, nhưng được rồi, cứ thử xem.
Trước mặt tôi là con dao phay bọc vải đỏ. Đầu tôi được chùm vải đỏ. Tôi ngồi xếp bằng, hai tay để trên đầu gối, theo sự chỉ dẫn của thầy Miên, Tôi xoay phần trên của cơ thể trong lúc ông thầy ê a đọc chú.
Xoay được vài vòng, tai tôi như có tiếng gió thổi vù vù, hai mí mắt rân rân, tôi lảo đảo hôn mê.
(Băng ghi âm mẩu đối thoại, người hỏi là Phó Quận Ng.V. D)
Hỏi:
- Hồn là ai?
Trả lời:
- Nguyễn Thị Hải Như chết năm 195. . .
Hỏi:
- Ai giết chồng và con trai lớn của chị?
Trả Lời:
- Việt Minh!
Hỏi:
- Taị sao lạ vậy? Chồng chị tham gia kháng chiến lại bị Việt Minh giết?
Trả Lời:
- Người chống Cộng các ông có hai thành phần: loại chống Cộng bằng mồm, các ông gọi là chính khách salon, loại này văn dốt, vũ nhát nhưng lợi khẩu. Loại thứ hai, loại chống Cộng bằng bắp thịt, loại này lương thiện, có chí khí nhưng chỉ đánh võ gió. Bản chất của cộng sản là bá đạo trong đó, dùng xảo thuật tuyên truyền, vắt chanh bỏ vỏ và thù giai cấp, thù dai… Sau lần chồng tôi ra Bắc, chúc Tết Hồ Chí Minh trở về, không được bao lâu thì bị hạ tầng công tác. Trên đường từ Khu Ủy về thì cả hai bố con bị chính chúng sát hại, rồi chúng đổ cho Quốc Gia giết. Người Quốc Gia nhận liền. Còn lý do ư? đơn giản lắm, chỉ vì chúng phát hiện ra tôi là tín đồ Thiên Chúa Giáo.
Hỏi:
- Thế còn Nguyễn Mạnh Thắng?
Trả lời:
- Vâng! Giọt máu cuối cùng của tôi đang bị săn đuổi với cùng một lúc hai kẻ thù: Người Mỹ do không am tường nhưng có chiến tuyến rõ rệt, do đó hiểu lầm sẽ được giải tỏa. Còn kẻ thù giấu mặt, đã một thời là đồng chí của mình mới cực kỳ nguy hiểm.
Hỏi:
- Taị sao nữ bỏ xóm đạo?
Trả lời:
- Lấy cớ có chồng đi kháng chiến tên quan hai phòng nhì Pháp Bennet, gọi tôi lên hỏi cung, hiếp tôi tại nhà này. Còn tại sao tôi bỏ Xóm Đạo ư? Tôi là Ki Tô hữu, tôi yêu Thiên Chúa, tôi say mê Phúc Âm nước trời, nhưng tôi không chấp nhận bọn gieo súc sắc chia nhau bộ áo của ngài.
Hỏi:
- Thế nữ cần gì?
Trả lời:
- Cần báo thù!
Hỏi:
- Chúa bảo: “Nếu người đưa con ra Tòa để đoạt chiếc áo ngắn, cứ cho luôn áo dài. Bắt con khuân vác một dậm, hãy đi hai dậm, tát má bên phải. . .
- (Ngắt lời): Hai ngàn năm mới có một Jesus. Đó là Thiên Luật. Còn luật Mai Sen thì người nào móc mắt kẻ khác phải bị móc mắt. Ai đánh gẫy răng người phải bị đánh gẫy răng.
Tôi bị sốt liên miên cả tuần, trong cơn mê sảng tôi thấy đủ chuyệ : từng đám Vệ Quốc Quân đeo băng đỏ, hung hăng, hò hét trong những đợt tiêu thổ kháng chiến như lưỡi hái của tử thần kéo lê khắp xóm làng… Cảnh đấu tố trong Cải Cách Ruộng Đất, Bà Cửu Bảo quỳ trên vỏ mít, gục đầu trước đứa con nuôi đang xỉa xói… Dưới tấm poncho che tạm,bên những khẩu pháo, thằng Mỹ đen cả gần 200 pounds, chồm lên tấm thân gầy gò của em bé bán lạc rang… Động hoa vàng tan tác… Quê mẹ oằn mình… Rồi tiếng súng im lắng… Tôi hòa mình trong những đám mây của vùng trời cố lý: Con sông Đáy quê tôi như giải lụa bạch thắt hờ hững quanh cái eo của cô thôn nữ, vùng chiêm trũng Ninh Bình, có động Thiên Tôn, có núi Cánh Diều, có tiếng ngô rang khúc khích của cô Tấm vừa hoàn hồn sống laị. Có ổ rơm trong gío mùa đông bắc ấm đậm hơi người…
Vợ tôi cằn nhằn:
- "Làm chủ" cái gì cũng được, đừng "làm chủ " cái siêu hình ông tướng ạ!
Sáu: Con Mồi.
Tôi quan sát rất nhanh một học sinh mặc đồng phục đang đứng nghiêm trước mặt tôi. Cô giáo xướng ngôn viên giới thiệu:
- Học sinh xuất sắc toàn trường Nguyễn Mạnh Thắng về cả ba mặt: Trí, Đức và Thể Dục, qua nhận xét của các thầy cô, kỳ thi Tú Tài toàn phần sắp tới, em sẽ đem lại vinh dự lớn cho trường nhà. Xin kính mời…
Tôi bước đến trước mặt em (… khuôn mặt khôi ngô, vầng trán bướng bỉnh, đôi mắt u uất, chất đầy mất mát như cánh buồm lồng lộng gió hận thù...̀). Tôi vừa trao phần thưởng, vừa nhớ đến đôi mắt của Vann… Hai tảng băng sắc lạnh, le lói những tia tử khí… Lời khai mới nhất của một hồi chánh viên về kế hoạch “thịt” nốt “con mồi đầy chất xám” của Đảng Ủy Miền. Tôi ôm đôi vai gầy của em nói nhỏ:
- Chiều nay, bốn giờ chiều em lên văn phòng quận gặp tôi, nhớ đi một mình.
. . . Chiều, tôi hỏi:
- Em hiện đang ở với ai?
Trả lời:
- Từ ngày bị cha sở đuổi khỏi nhà xứ, em về An Nhân Tây ở với cô em.
- Sao em bị cha đuổi?
- Em bỏ giúp lễ và không xưng tội vào những ngày lễ Trọng.
- Taị sao em bỏ xưng tội?
- Em nào có tội gì đâu, chỉ có người đời có tội với em, còn tội Tổ Tông ư ? Đây chỉ là lối nói. Còn gọi những bất hạnh là sự an bài của Chúa. Đây không phải là lời Thánh linh, mà là sự vu vạ cho thượng đế. Làm gì có sự an bài nào lại độc ác và tàn nhẫn đến thế. Cha mẹ em, cả nhà em ai giết?
Tôi mở tủ sắt đưa cho em sấp tài liệu hồi chánh vừa nhận được. Khuôn mặt em mỗi lúc một tối đi, đến tái xanh, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán… Tội nghiệp, cũng chỉ là một đứa trẻ.
Tôi lấy lại tập giấy, đưa cho em một gói nhỏ:
- Bài học Cộng Sản chỉ có được bằng kinh nghiệm, đa số dân nông thôn miền Nam còn đang bị nó mê hoặc. Tôi chỉ nhắc em, cổ nhân có nói: Người quân tử mười năm vẫn còn báo thù được, còn thời cận kim tri thức đã giúp con người nhiều phương tiện để đánh bại kẻ đã chiến thắng mình, không nhất thiết phải bằng sức mạnh của vũ lực.
Tôi chỉ vào gói giấy, một thư giới thiệu, một số tiền, em lên ngay Sài Gòn tạm trú, trước mắt phải đậu, đậu thật cao.
Thắng tần ngần:
- Sao ông giúp em?
Tôi nhìn bâng quơ về phiá tư thất như đang nhìn về một cõi xa xăm. Tôi đang nói với một người, người ấy không phải Thắng:Tình yêu là một sự bao dung, hy vọng và cả chịu đựng… Chỉ có tình yêu trường tồn. Mọi học thuyết và cả tri thức cuả con người rồi sẽ lỗi thời. Tất cả cái bất toàn sẽ bị đào thải!
Bẩy: Thiên Thượng Phù Vân.
… “ Tôi là Hải Như, tôi đi vào giấc mơ của ông để tạ ơn ông đã cứu con tôi. Trong thời gian qua, có nhiều người lớn tuổi đã khuyên ông thuê đội lân râu bạc ở Chợ Lớn để đuổi tôi ra khỏi nơi đây. Cha Th. đã đến vẩy nước thánh. Tôi đâu phải là ma. Tôi chỉ là một khối oan khuất, khi tan, khi tụ. Khi tan thì thấm sâu vào từng viên gạch, khi tụ thì trở thành hình hài vô nhiễm uyên nguyên. Bây giờ thì Vann không còn đòi giết Thắng nữa. Bennet đã tự tử tại Pháp, còn Cộng Sản, không có thế lực nào tiêu diệt được nó cả, chỉ có chính nó tự tiêu diệt… Sự hiện diện cuả tôi ở đây không cần thiết nữa, tôi phải về với con người của tôi, về cõi riêng của tôi chứ! Chúa thật cao cả, tất cả chỉ là những dọa dẫm của người cha nhân từ: Thiên Đường, Hoả Ngục, Ngày Phán Xét Cuối Cùng, Tòa Án chung thẩm, chẳng có gì đâu. Trời mới và Đất mới hằng sống mênh mông lắm, chẳng có gì câu thúc cả, ai đi đâu mặc sức. Trần gian sống bằng xác. Thiên thượng chỉ có phần hồn. Cái căn cốt cuả sự lý là, đi vào cõi riêng với một căn đạo như thế nào? Với một hạt giống như thế nào, tinh sạch hay u uất, ăn năn. Cái chết là vậy đấy!"
Tôi hỏi:
- Thế hồn còn điều gì dằn vặt?
Trả lời:
- Đây là điều tôi muốn nhờ ông, chuyện dung tục. Khi Bennet đè tôi xuống giường. Lúc đầu, tôi chống cự kịch liệt nhưng thật khốn nạn và nhục nhã. Sự vật lộn, cọ xát lại dấy lên trong tôi sự tò mò, ham muốn. Cái cảm giác chưa hề có với chồng tôi ấy, đã khiến cho tôi quyết định tự sát. Bennet trả công sự đáp ứng nhiệt tình của tôi, bằng cách lấy tấm áo sĩ quan của hắn, đắp lên thân thể trần truồng của tôi. Cái áo đó như một vòng kim cô, bám chặt vào cái thể xác nhơ bẩn và tâm hồn lây lất của tôi. Ông giúp tôi cho cải táng và vất bỏ giùm cái áo di hận ấy đi.
Tám: Cóc chết ba năm quay đầu về núi
Tôi bị dẫn trong đường hầm, từ Cổ Loa khu ED qua Cổ Loa khu F. Gió xoáy hun hút lạnh người. Tôi thầm nghĩ: “Chắc đi Bố Lá?”. Hình ảnh chiếc xe vận tải bít bùng, bốn người một dẫy hàng ngang, chân người nọ còng với chân người kia… lại những đại bàng mới, cách thức chặt chém mới, với những bạo lực khắc nghiệt của nhà tù Cộng Sản. Thỉnh thoảng báo chí gióng lên tiếng chuông, dư luận xoay lưng lại còn tù nhân nhận những trận đòn thù. Sự trừng phạt gấp trăm ngàn lần tội ác…
- Các anh không phải tù hành sự nên được đi “lao động tự giác”!
Chiếc xe Ford 14 chỗ ngồi đưa chúng tôi đi về hướng Tây Ninh, riêng tôi khi xe hướng về Hốc Môn tôi đã linh cảm mình còn sẽ bị “làm nhục” một lần nữa.
Xe đỗ lại, chín người chúng tôi, trong đó có Vũ, đứng xớ rớ trước ba gian nhà tranh siêu vẹo.
Một người nói:
- Nhà cửa tồi tàn quá.
Một người khác:
- Vậy mà lại hay. Tôi kinh sợ những nơi kiên cố lắm rồi.
Một người đàn ông trên 40 tuổi, mặc quần lính áo lam đi từ giếng nuớc đi lên, nhìn bọn tôi mỉm cười. “Chào phòng” nhẹ nhàng và lịch sự quá! Hình như ai cũng nghĩ như vậy.
Có người trong bọn làm quen:
- Án mấy năm, về đây bao lâu rồi?
Chỉ trả lời vế sau:
- Tớ về gần một năm!
Một người mặc quần đùi đi xe đạp, tay trái cầm cái ấm nhôm từ vườn Điều đi ra. Anh hỏi người mặc quần lính, áo lam vừa rồi:
- Trại trưởng, mấy người để tôi lấy thêm gạo, tên trại trưởng đang vui vẻ, có lẽ nhận ra tôi, hắn tiến lại nhìn tôi, cười đểu:
- A ! Ông Hoàn phải không, quả đất thật tròn!
Chín: Ngộ.
- Vann nói: Người phương Đông các ông ưa chẻ sợi tóc làm tư, các ông có tham vọng phân biệt bản chất với hiện tượng, hai phạm trù này lúc thì rạch ròi như lằn kẻ, lúc thì mờ ảo như khói sương. Để làm việc ấy, các ông tìm đến cả tam đại, tứ đại nhà người ta, để làm gì vậy? Ở Mỹ chỉ mua chó người ta mới tìm lục gia phả của nó mà thôi!
Tôi nói:
- Các ông thực tế nên các ông giàu, hiện đại quá nên các ông thành dã man. Người quốc gia chúng tôi đối khi vọng khinh và vu khoát nhưng yêu thích văn minh và sự thủy chung, một trong những lý do người Mỹ sai “Những Con Chó Săn” giết anh em ông Diệm là vì, ông ta không muốn các ông đặt chân vào Việt Nam, “Thịt” xong họ, các ông phủi tay, còn lịch sử cận đại Việt Nam sẽ phong thánh cho họ.. À, mà John này, còn một điều mà đến bây giờ tôi không lý giải được, là người Mỹ vẫn rao giảng về lòng hào hiệp của mình, nhưng tại sao chỉ một thời gian “chung chăn”, những người thụ hưởng đều mang tâm trạng ấm ức của người bị “tình phụ”?
Vann không trả lời.
- Hải Như sau lần gặp gỡ trong giấc mơ đã không trở lại. Nguyễn Mạnh Thắng sau thời gian du học tại Mỹ đã trở thành nhà hoá học trẻ nhất Việt Nam. Còn tôi, người tù bị phát vãng, trở lại cái nghiệp nhân quả, dân vùng đất này đã qua thời trăng mật đắng cay với cán bộ Cộng Sản, Nhìn tôi với con mắt vừa ân cần vừa ân hận…
Đây là ấp Gót Chàng, An Nhân Tây, toạ độ tám số XT.. Mộ Hải Như ở Ấp này đây…
Ngày đó, mặc cảm võ biền, lại muốn tỏ mình sính chữ, tôi đã đề vào mộ chí hai hàng chữ Nho: “Hải Như Chi Mộ”, hàng dưới :”Thiên Thượng Phù Vân Như Bạch Y”.
Tôi và Vũ bị xung vào toán làm cỏ… Dấu tích của một thời chiến tranh chỉ còn lại những hố bom 2000 cân Anh và một loại cỏ Mỹ, loại cỏ xum xuê ngang ngực, hoa trắng phau như hoa lau, phấn hoa bám vào người gây ngứa ngáy khó chịu, nhưng chỉ một nhát cuốc thôi, tất cả gốc rễ bật tung lên, để lộ ra cả một lớp đất nguyên sinh, mịn màng màu mỡ.
Sợ nhất là loại cỏ gà, trông tươi xanh mơn mởn, cái cổ hoa gà cao nghều nghệu, diễu võ dương oai, lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống địch thủ, bọn mục đồng thường dùng để chơi chọi cổ gà, còn gốc rễ của nó thì bám sâu vào lòng đất, bòn hút thổ nhưỡng, lây lan như bệnh dịch.
Vũ đặt tên là cỏ Mác…
(Viết tại Phòng giam 8, khu ED 1991. Hoàn tất tại Mỹ 1997)
Nguyễn Trọng Hoàn
(HNPĐ)
Cáo Lỗi: Có một vài từ chữ...Việt Cộng, ấy là do thời điểm viết câu chuyện này. NTH.
Viết về Tổng thống Trump là một việc rất khó do tính cách đa dạng của nhân vật và độ tế nhị của chủ đề, đặc biệt càng khó hơn trong giai đoạn bầu cử nước rút này với nhiều thay đổi khó lường khiến những gì viết ra có thể nhanh chóng trở thành việt vị. Tuy nhiên điều đó càng làm công việc thêm thú vị và thôi thúc người viết, coi như một ghi chép lại về sau và cũng với mong muốn chia sẻ và nhận được ý kiến của mọi người.
Một câu hỏi thường đến với tâm trí, có thể là của nhiều người, khi nghĩ về ông Trump là làm sao ông ta có được sự ủng hộ của rất đông người Mỹ, hiện giờ là 46%, mặc dầu truyền thông gần như tất cả các kênh đã và liên tục chỉ trích ông? Để lý giải điều này, cần xem ông Trump có thực hiện những gì đã hứa khi tranh cử hay không. Và ông đã trung thành với cử tri nền tảng của mình, tức cánh hữu như thế nào.
Cách đây 3-4 năm khi ông Trump vừa thắng cử, bạn Đỗ Quốc Anh (Harvard) có viết một bài rất thú vị phân tích việc các Tổng thống Mỹ có giữ lời các hứa khi tranh cử. Trái với suy nghĩ của nhiều người và có thể của ông Trump và cộng sự vốn chỉ trích hệ thống hiện tại như một cách để tranh cử, việc giữ lời hứa của các đời Tổng thống Mỹ là rất cao. Tôi nhớ con số đưa ra trong bài viết là trên 70%.
Các năm dưới thời ông Trump chỉ làm con số này cao hơn. Ông Trump đã thực hiện hầu hết các lời hứa của mình khi tranh cử. Một trong những lời hứa quan trọng nhất là giảm thuế cá nhân và thuế doanh nghiệp từ 35 xuống còn 15% !! Một điều mà ai cũng nghĩ là không thể nhưng đã được thực hiện và góp phần cởi trói và thúc đẩy hơn nữa nền kinh tế Mỹ. Dĩ nhiên tác động xã hội, phân chia giàu nghèo của việc này có thể gây tranh cải, nhưng điều quan trọng nhất là lời hứa đã được thực hiện. Ngoài ra ông cũng đã giữ lới hứa trong việc chỉ định gần 200 Thẩm phán Mỹ thuộc cánh Bảo thủ ở tòa án các cấp, và ba Thẩm phán ở Tòa án Tối cao, một quy trình tế nhị và tốn nhiều thời gian công sức.
Để làm được các điều này, ông Trump tận dụng quyền lực Tổng thống của mình đến mức cao nhất. Ngay ngày đầu tiên sau khi đắc cử ông ký Sắc lệnh ngưng nhập cảnh nhiều nước vì lý do an ninh cho Mỹ. Sắc lệnh này sau đó vài tháng đã bị Tòa án Mỹ phủ quyết. Dĩ nhiên Sắc lệnh này gióng lên một làn sóng chỉ trích, nhưng chắc chắn làm hài lòng các người thiên hữu bỏ phiếu cho ông với mong muốn lập lại trật tự trong việc nhập cảnh Hoa Kỳ.
Và suốt mấy năm qua dưới thời Tổng thống Trump, đây không phải là lần duy nhất ông gần như một thân một mình đẩy quyền lực Tổng thống đến xa nhất để thực hiện những gì đã hứa. Đó có thể là đặc trưng của Tổng thống Donald Trump, khác với TT George W Bush với cách thức quản lý phân quyền và chia công việc cho các cộng sự. Hay khác với Tổng thống Barack Obama, vốn là một giáo sư về luật Hiến Pháp và sự hiểu biết tường tận cái mà Việt Nam ta gọi là «cơ chế», chắc sẽ khó có thể mạnh dạn đưa ra những Sắc lệnh biết rằng ngay sau đó có thể bị Tối cao Pháp viện phản đối.
Về thương mại quốc tế thì mọi người thường để ý đến cuộc chiến mậu dịch Mỹ-China mà có thể quên là ông Trump đã ký thỏa thuận thương mại Canada-Mehico-Mỹ vừa có hiệu lực gần đây. Đảng cầm quyền của nước Anh, mặc dầu không nói ra (dĩ nhiên), nhưng gần đây báo chí cánh hữu cũng ra dấu ông Trump có thể là lựa chọn tốt hơn cho thương mại Anh-Mỹ.
Về đối ngoại thì ông Trump đã thực hiện rất nhiều lời hứa ví dụ như dời Đại sứ quá Mỹ tại Israel về Jerusalem, thiết lập hòa bình tại Trung Đông, với gần đây nhất là cam kết hòa bình giữa Israel và UAE. Năm 2015, ông Trump đã cảnh báo sẽ thả bomb tiêu hủy IS. Sau khi ông đắc cử, quả bomb không nguyên tử lớn nhất đã được thả xuống căn cứ địa của IS ở Afghanistan, góp phần tiêu diệt băng đảng khủng bố chống lại loài người này với kết quả là thủ lĩnh của nó là Abu Bakr đã bị biệt kích Mỹ triệt hạ trong năm 2019.
Dĩ nhiên không phải việc nào của ông Trump cũng nhận được đồng thuận và không dấy lên tranh cãi. Ví dụ như việc Mỹ rút ra khỏi TPP, một liên minh được nhen nhóm dưới thời Tổng thống Obama để bao vây China, hay Mỹ rút ra khỏi Thỏa thuận Paris về Khí hậu. Nhưng điều cần nhấn mạnh ở đây là ông Trump đã được bầu dựa trên một danh sách công việc, và ông đã tick gần như tất cả box. Tức nói là LÀM. Đó không phải là điều chúng ta cần nhất ở các chính trị gia, người vốn ở đó vì lời hứa?
Có nhiều cái ông Trump không hứa nhưng cũng đã làm, có thể trong một sự việc mang tính sự cố nào đó. Cách thức của ông là tạo sự bất ngờ đến độ không ngờ, đôi khi rất ầm ĩ nhưng không làm gì, nhưng có lúc không nói không rằng để sức chịu đựng của Mỹ cũng như thế giới lên đến đỉnh điểm và giải quyết bằng một màn tấn công chớp nhoáng. Ví dụ như cuộc tập kích bằng 59 tên lửa Tomahawk hành trình vào Syria rạng sáng ngày 7/4/2017 (tức vài tháng sau khi tuyên thệ), và quyết định có lẽ được đưa ra trong giờ giải lao lúc ông Trump đang tiếp Tập Cận Bình. Hay gần đây là tên lửa tìm diệt Mỹ đoạt mạng một vị tướng cao cấp Iran sau khi nước này liên tục khiêu khích lợi ích của Mỹ ở Vịnh Ba Tư.
Tuy nhiên không phải chỉ có súng đạn. Ông Trump còn đẩy việc ngoại giao bên bờ vực thành một nghệ thuật đôi khi làm thế giới bất ngờ. Sau và trong những màn khẩu chiến ám khói màn hình, ông Trump đã gặp và đối thoại với người đứng đầu Bắc Hàn, vốn vài ngày trước kêu gọi sẽ đưa nước Mỹ về thời đồ đá bằng tên lửa vượt Thái Bình Dương (!).
Không phủ nhận các cuộc gặp đình đám này làm mọi người (trong đó có người viết) hoài nghi về giá trị Mỹ và việc Mỹ thỏa hiệp với các thể chế độc tài. Nhưng những người có kinh nghiệm chính trường quốc tế, và với một độ châm biếm hơn, có thể nhận định rằng nó chỉ khác các cuộc gặp của các đời Tổng thống trước vì nó diễn ra ban ngày mà thôi. Kết quả là đương kim tại Bình Nhưỡng đã không còn nặng lời với Mỹ, và một số phái đoàn quốc tế đã có thể đến thị sát các căn cứ nằm sâu trong lòng núi ở Bắc Hàn. Một điều không thể tưởng trước đây.
Ông Trump có thể đang áp dụng một cách có từ thời Tôn Tử (?) «Hãy giữ bạn bè thật kỹ, và kẻ thù còn kỹ hơn» (Keep your friends close ; keep your enemies closer). Đó có thể cũng là cách ông ca ngợi người bạn tốt Xi Jin Ping mỗi khi quyết định nâng thuế hàng từ China?
Thật ra cũng có một vài lời hứa ông Trump đã không làm. Ví dụ như việc truy tố bà Hillary Clinton, điều mà ông liên tục mạnh miệng kêu gọi khi tranh cử. Nhưng sau khi đắc cử đã nói không còn nghĩ đến việc đó nữa.
Đó cũng là một điều thú vị ở Donald Trump.