14 MAR 2021 —
Hello everybody,
On this day 14th March 1988, China invaded Johnson South Reef of the Spratly Islands, killed 64 Vietnamese soldiers, and illegally occupied it together with other features in the Paracel and Spratly Islands.
Recently China has blocked a UN Security Council statement condemning the military coup in Myanmar.
China can't be a permanent member of the UN Security Council. Hence the purpose of the Petition.
There are now nearly 45 thousand signatories to the Petition to remove China from the UN Security Council. Thank you!
Link to sign the Petition on Change.org is: https://www.change.org/Remove-China-from-UN-Security...
The number of signatories on Change is now 44,235.
People in some countries like Vietnam may not be able to access Change.org. You can in this case sign here https://bit.ly/bainhiemchina More than 400 of your signatures are saved here: https://bit.ly/ketquabainhiemchina
Attached is the map showing how people in different countries sign the Petition.
Please keep signing and sharing. Together we can.
Thank you!
Cách đây vài tháng tôi có chia sẻ với mọi người bài viết về chuyện chạy bộ trong hành trình giảm cân (18kg trong 5 tháng). Nay tôi viết tiếp về chuyện ăn chứ để lâu lại quên mất. Trong việc giảm cân tuy ăn uống và tập thể dục đều quan trọng nhưng thật sự giảm ăn, ăn đúng, chiếm vị trí quan trọng hơn.
Để giữ ký (không tăng và không giảm) thì trung bình nam ăn mỗi ngày 2500 kcal và nữ khoảng 2000 kcal. Trừ là vận động viên thể dục thể thao, còn phần lớn chúng ta với các hoạt động thường ngày và thể dục cơ bản đều tuân theo quy luật đó: ăn quá con số đó thì tăng cân, ăn ít hơn thì giảm cân.
Chương trình giảm cân của NHS (National Health Service, Anh Quốc) đề nghị giảm từ 0.5 đến 1kg/tuần. Để làm như vậy cần đưa vào cơ thể ít hơn 600 kcal/ngày, tức đàn ông ăn mỗi ngày chỉ ăn/uống 1900 kcal, phụ nữ 1400 kcal. Ngày nào ăn nhiều thì hôm sau giảm lại. Hoặc tập thể dục thể thao nhiều lên, nhưng lưu ý là với một người bình thường, thể thao khó bù lại việc ăn quá nhiều. Chạy bộ, môn thể thao giảm cân hiệu quả nhất, cũng chỉ tiêu tốn 500 kcal/1h và không phải ai cũng có thể bắt đầu chạy được nhiều lần 1h liên tục trong tuần.
Do đó việc giảm cân phụ thuộc rất nhiều vào việc giảm ăn, hay ăn uống có tính toán sao cho nằm trong giới hạn ghi bên trên.
Ăn cái gì vào cũng ước chừng bao nhiêu kcal, đặc biệt là khi ăn giữa buổi. Sau khi tham khảo nhiều trang web ước lượng số kcal cho đồ ăn, tôi có các luật cơ bản cho dễ nhớ như sau: 1 đơn vị trái cây (1 trái táo, chuối hay 1 chùm nho để gọn trong bàn tay) tương đương 100 kcal, 1 hủ yaourt 100 kcal, 3 cái bánh quy 100 kcal, một phần bánh ngọt sinh nhật 300-500 kcal (chạy cả giờ nhiều khi chưa tiêu hết một miếng bánh sinh nhật!). Cũng xin nhắc rõ ở đây tôi không phải là chuyên gia dinh dưỡng, các cách thức, con số đưa ra nhằm chia sẻ, hy vọng tạo cảm hứng từ một câu chuyện thật của bản thân. Bạn nào quan tâm thì tìm hiểu thêm và tự lập cho mình một cách thức phù hợp nhất.
Còn các bữa ăn chính thì đo lường kcal bằng cách nào? Rất đơn giản, khi đọc các sách dạy nấu ăn bên Tây thì chúng ta thấy mỗi món Tây Ta gì trung bình đều được thiết kế tầm 500 kcal/đĩa. Và đồ ăn dầu có là gì, rau thịt cá trứng thì họ cũng chỉ để gần như 1 lớp (1 layer), tức là cơm thì một nắm tay đổ lại, thịt hay cá thì chỉ 1 vài miếng, và rau thì nhiều nhất trên đĩa. Trước đây tôi có khuynh hướng ăn quá nhiều trong các bữa ăn chính, một phần có thể vì cách ăn bằng chén của người Việt nên khó đo lường. Thế nên tôi đã thay đổi cách thức một chút. Vẫn ăn đồ Việt Nam thôi, nhưng mỗi lần ăn để đúng trong 1 đĩa, gần giống như đĩa đồ ăn 500kcal trong mấy quyển sách dạy nấu ăn, và chỉ ăn trong đó.
Nếu như vậy một ngày chúng có thể ăn ba bữa = 500*3 = 1500 kcal và ăn thêm một hai trái cây, ly sữa, vài cái bánh, coi như trong giới hạn 1900 kcal/ngày như chương trình của NHS. Bữa nào ăn nhiều thì bữa sau nhịn lại cho vào gần đủ số 1900 kcal/ngày hay chịu khó chạy bộ nhiều hơn.
Nói thì dễ, làm khó vô cùng. Nhưng ít ra biết những quy luật này cũng giúp tôi ước lượng được mình ăn bao nhiêu, dư bao nhiêu so với yêu cầu thật sự của cơ thể. Một chuyện khác là những ngày gần đây nghe tin tức ở Việt Nam đôi khi cũng làm mình ăn cũng không vô, nhưng đó cũng không phải là điều hay ho gì.
Có người hỏi tôi tự nhiên lại quyết tâm giảm cân làm gì? Câu trả lời là ngoài lý do sức khoẻ và thể hình, việc giảm cân còn là một phấn đấu hay nói đúng hơn là một dạng phản ứng tự thân trước tình hình Việt Nam hiện tại. Khi chúng ta đang “đi qua sa mạc”, phải đối diện với những sự bất công đến tận cùng, những thảm cảnh xã hội mà chúng ta không/chưa thay đổi được, thì dường như lựa chọn còn lại là thay đổi ngay chính bản thân mình, bắt đầu bằng việc giảm số kg dư thừa trên cơ thể.
Còn thành phần các buổi ăn thì nên như thế nào? Câu trả lời là càng đa dạng càng tốt. Ưu tiên thịt cá trứng trái cây rau củ hơn là bánh kem kẹo đường. Tuy nhiên khi bạn đã bám lấy giới hạn 1900 kcal/ngày cho nam và 1600 kcal/ngày cho nữ thì tự nhiên bạn cũng sẽ tự động chọn những món ăn để no lâu, ví dụ như tăng lượng thịt, và tự khắc không dám ăn bánh kem vì nó nhiều kcal mà lại không no. Tương tự, bạn sẽ tuyệt đối không bao giờ dám uống nước ngọt. Bạn sẽ nhìn ngắm nhãn hiệu thức ăn, để ý các con số kcal kỹ lưỡng hơn. Bạn sẽ ăn uống chọn lọc hơn, thông minh hơn, tiết kiệm hơn, quý trọng từng mẫu đồ ăn thừa, cân nhắc từng món đưa vào miệng. Một nguyên tắc cơ bản là khi giải quyết một vấn đề, đừng bao giờ tự tạo một vấn đề khác, không ai ép mình làm chuyện đó.
Hấp dẫn nhất là trong việc giảm cân này tôi học được rất nhiều thứ. Nói nôm na thì việc giải quyết số kg của cơ thể cũng phần nào giống như việc cải tạo xã hội hay nói khoa trương hơn là góp phần dân chủ hoá đất nước. Cần rất nhiều kiên trì, có mục tiêu và bám chặt việc thực hiện mục tiêu đó. Chúng ta phải chấp nhận một thực tế là không thể vứt bỏ cơ thể mình và thay bằng cơ thể khác, chúng ta chỉ có thể làm nó tốt lên dần dần. Vẫn là người Việt, đâu phải cần là người phương Tây thì mới có thể văn minh dân chủ. Vẫn dùng những món ăn và thực phẩm Việt Nam đó thôi, không ăn đồ Tây Mỹ làm gì (thậm chí còn nên tránh vì nhiều dầu mỡ).
Tuy nhiên cách thức thực hiện, tính toán thành phần (trái cây chứ không phải bánh kẹo), đo lường (kcal, tạm ăn bằng đĩa một thời gian để dễ đo lường) cần theo những cách thức định lượng và duy lý của phương Tây, với mục tiêu, đánh giá tiến trình rõ ràng. Ngoài ra số kg đẹp cũng như một xã hội dân chủ, không phải đạt đến rồi là xong. Phải gìn giữ cẩn thận, nếu không thì các công sức có thể bay thành mây khói.
Có người hỏi có chiêu gì nữa không? Cũng có. Một trong những chiêu đơn giản và hữu hiệu nhất là uống nước thật nhiều. Uống 1,2 ly khi vừa ngủ dậy; uống 1,2 ly trước mỗi buổi ăn; và khi thấy đói bụng? Hãy uống nước trước.
Yêu nước cũng là một điều kiện quan trọng và thú vị, không chỉ trong việc giảm cân.
10 giây quảng cáo: quá trình giảm cân cũng là lúc tôi làm việc hiệu quả hơn, phát triển mạnh Livenguide (https://www.livenguide.com), mạng xã hội do tôi sáng lập và quản lý, tôn trọng tự do biểu đạt và bảo mật cá nhân. Bạn nào chán FB hay bị FB xoá bài, block hoài hay đơn giản muốn một trải nghiệm mới thì đăng ký dùng Livenguide nhé.
I have a rather unfair affection for the US: I love it more than any other countries in the world, at least nearly equal to Vietnam where I was born, France or the UK where I studied, lived, and gave birth to my children. It is to the point that my friend picking me at the Washington DC Dulles airport a few years ago was so surprised by my excitement arriving in the US, an excitement that should not be that much the case for someone having lived nearly half of his life abroad. May this sentiment be because as a child more than thirty years ago I found in my house myself in the middle of books covered with photos of the USAid handshakes backgrounded by the Stars and Stripes. Or later when I grew up, I visited the American cemetery in Normandy where tens of thousands of American died defending Europe and world freedom and liberty.
It is with this love that I found the images of people storming the Capitol causing the death of 4 people with a deep sadness. While I agree with the many critics condemning these acts, I don’t share the comments berating the US, its democracy, or some even poking fun at what they call the decadence of the beacon of the free world.
Let aside words from the enemies of the free world, those who show now their disillusion towards the US have, I think, taken democracy as granted and considered simplistically it as a privilege, a special eternal gift to the West, kind of Western exceptionality, hence suddenly feel shocked because America and American are not as beautiful as expected. People may put a bit too much importance to the exceptionality of the West to explain the democratic characteristics of Western society. Living in these countries for many years, I must admit that there are very few differences between people in general in the East and West. Different from what I had expected before, when I went to these countries in the West, I discovered that grass is also grass, people are also people, I mean with all their ups and down, good and bad, intelligent and ugly, peaceful and warring. We are all alike and packed with problems.
The West is more democratic is not because its people are any different or superior to the East, and in our case, Vietnamese. They are not wiser, more civilised or intrinsically less violent. If there is any difference, then they are a bit more courageous, just a bit because most of them are also obliged to, to choose a way to live together better and fairer.
And this choice to live and organise themselves in a democratic way of life governed by rule of law is not without accident, that the storm of the Capitol yesterday is an example. But however condemnable it is, this is an accident of a courageous way of life that chooses democracy over authoritarianism. Imagine how can such a scene happen for example in China, Russia, or even Vietnam where every benign gathering is monitored, let alone meetings, strikes, and of course not storming any Palaces or Congress.
To be frank, storming the Capitol, symbolic though, is not utterly impressing me as a citizen of France, where people strike every few weeks and whose national sport is to protest, most of the case very violently: including picking up street pavements in Champs Elysees to throw at polices, barricading roads, burning cars, and breaking any century old sculptures in Arc de Triomphe, against whichever the government of any elected president: from left to right or even in the middle.
Condemning these acts of violence is a right. Condemning without trying to understand the roots of the problem is a simple neglect of reality or a deliberate choice of political side, then robs the people from the chance to be listened to, to be understood the reason for their acts and even to be sympathized. Yes, however bad they seem to be, these people have the right to be understood, so do those manifesting for the BLM cause. I have always thought that the condemnations of some violent acts caused by some lone BLM members purposely strangle these movements that request legally and rightly the rights for the blacks.
Condemning is one thing, understanding the reason and finding the root solution are more important. Even much more important in a country like the US where we have the most astute of the people sharing the same melting pot, ranging from a certain Obama that I remember the two words “be cool” and “leverage”, most memorable from his Dreams from my father. Don’t know how Mr Obama uses the leverage in his political life but his being cool is a very remarkable trait. And particularly even more important when America has some American named Donald Trump, an intrepid figure that only a democracy like the US can contain and...flourish.
Dầu kết quả bầu cử sắp tới thế nào thì có hai điều chúng ta có thể đọc được từ nhiệm kỳ của ông Trump cũng như sự trỗi dậy của ông ấy. Đó là thế giới cần hiểu nước Mỹ và cần lắng nghe nhau nhiều hơn.
Trong thời gian đi học ở Pháp gần 20 năm trước tôi ở Ký túc xá sinh viên quốc tế ở phía Nam Paris và sinh hoạt sâu sát với những du học sinh từ nhiều nước Nam Mỹ như Colombia, Venezuela hay Bắc Phi như Algeria, Tunisia. Một trong những đề tài thường trực của du học sinh ở đây là chỉ trích đế quốc Mỹ xâm lược, sen đầm, can thiệp, làm rối loạn, hành hạ thế giới. Các trao đổi này rất hòa nhịp với môn thể thao tinh thần thường trực của báo đài từ Pháp đến Tây Ban Nha, những bài xã luận, những đoản văn trí thức hạ và mạt sát nước Mỹ và các vị Tổng thống Mỹ đặc biệt là các Tổng thống Cộng Hòa: Bush là tên học dốt nhờ danh tiếng ông cha mà được vào Yale và lên làm Tổng thống Mỹ, Trump thì khỏi phải nói thất học, lỗ mãng, trọc phú. Châm chọc các TT Mỹ đã thành một thú vui tinh thần: báo đài, phim ảnh, sách báo, và nói thật đi ngày nào chúng ta không nhận trong các group tin nhắn của mình ở Châu Âu các tin và hình ảnh cười cợt từ Donald Trump đến thức ăn nhanh đến những kiểu người Mỹ đã bỏ phiếu cho ông ấy.
Nói như vậy không phải để chuẩn bị cho một thái cực khác về nước Mỹ hay ông Tổng thống hiện tại mà tôi và người bình thường nhất cũng có thể chỉ ra nhiều khiếm khuyết. Nước Mỹ có nhiều vấn đề, từ căng thẳng sắc tộc đến việc sử dụng và sở hữu súng, đến chủ nghĩa tiêu thụ đã đẩy, một ví dụ đơn giản thôi, việc chăn nuôi đến thành một công nghiệp nơi hàng trăm triệu con bò không bao giờ được thấy màu xanh của cỏ trong cuộc đời của mình.
Tuy nhiên chỉ trích và nhạo báng nước Mỹ và Tổng thống Mỹ đến độ như vậy ở Châu Âu (các bạn ở Mỹ phải qua đây mới thấy được điều này!) là một sự tự huyễn hoặc và xa rời thực tế đến trầm trọng. Thế giới này không chỉ có chân thiện mỹ với đầy đủ cách thức để cao đẹp, mà đầy rủi ro và đối thủ. Nước Mỹ mà mọi người đang chế nhạo là làm việc như điên đó đang cạnh tranh với những quốc gia trỗi dậy xưng hùng xưng bá trên thế giới trong việc xâm lược bằng hàng hóa và nhiều thứ khác, bất kể sinh mạng con người, chứ đừng nói đến môi trường. Nước Mỹ mà mọi người đang cười chê là không biết hưởng thụ cuộc sống và y tế công đó đã và đang đóng góp nhiều nhất vào các tổ chức quốc tế từ Liên hợp quốc đến Nato trong khi nhiều nước Châu Âu ngày càng cắt giảm quốc phòng để không phải hy sinh những chính sách xã hội. Nước Mỹ mà mọi người đang chê trách là bỏ rơi đồng minh đó cũng là nước có những người lính lúc rời khỏi chiến trường cuối cùng so với tất cả các nước Châu Âu khác. Nước Mỹ mà mọi người chỉ trích là hiếu chiến đó đang làm nhiều nước Châu Âu lo ngại khi họ dọa rút phần của mình khỏi Nato, chốt phòng thủ đối với Nga, một nước mà Mỹ đâu có nhiều lý do gì để lo ngại. Nước Mỹ mà mọi người chỉ trích vì chủ nghĩa can thiệp đó đang nêu lên và tổ chức thực hiện một mô hình mà không phải lâu nay các bạn đang mong ước: đó là mọi quốc gia cần phải tự cường như những ngôi sáng trên bầu trời và hợp tác với nhau trên tinh thần bình đẳng. Thế giới có nghe đủ tiếng nói trên của nước Mỹ qua bài diễn văn của TT Donald Trump tại Đại hội đồng Liên Hợp Quốc? Hay là mọi người và báo đài đang dành nhiều thời gian hơn để châm chọc những lời chim sẻ đang kêu (tweet) ông này đang dùng để thu hút dư luận và cân bằng với báo đài suốt ngày chỉ trích trong một cuộc bầu cử đáng lý ra phải được đưa tin công bằng hơn?
Có lẽ chúng ta cần phải lắng nghe nước Mỹ nhiều hơn. Đó là điều thứ nhất. Điều thứ nhì đó là chúng ta cần lắng nghe những người không được nói nhiều hơn.
Political correctness, không biết dịch sao nôm na đó là những sự đúng đắn và hướng thượng trong chính trị, có lẽ là một trong những điều làm bịt miệng và bóp nghẹt dân chủ nhiều nhất từ 20 năm nay. Hướng thượng là một điều tốt nhưng đẩy nó đến cực điểm là một sự xa rời thực tế khác vì không phải ai cũng đang đi cùng vận tốc với bạn. Tất cả đều có thể là những đề tài để thảo luận và thuyết phục từ môi trường đến sắc tộc từ tôn giáo đến dân chủ từ tự do mậu dịch đến bảo hộ để bảo vệ sản xuất trong nước từ mở rộng nhập cư đến bảo vệ biên giới của mình khỏi những dòng di dân kinh tế. Làm gì có độc quyền chân lý của những người nắm giữ tri thức và tự cho mình là đúng đắn. Mà thật ra chân lý là gì nếu nó không phục vụ rất nhiều người còn lại, vốn phải vận dụng và bị ảnh hưởng bởi các “chân lý” đó trong đời sống hằng ngày nhiều hơn rất rất nhiều so với những người nêu lên lý thuyết. Đám đông không nhiều lời và ít lý luận nhưng đám đông có lá phiếu (may mắn là thể chế dân chủ cho họ điều đó) và quyền quyết định những gì tác động đến cuộc sống của họ.
Những thảm cảnh đang diễn ra ở nước Pháp mà tôi yêu quý (nhiều vụ thảm sát liên quan đến tôn giáo) đáng buồn là kết quả của sự political correctness quá đáng trong chính trị, nơi mà người ta không còn dám nói những điều đơn giản như chỉ mặt đặt tên, không còn dám truy ra tận nguồn và giải quyết những vấn đề mà người dân thấy rất đơn giản nhưng lại bị lùng bùng hóa trong một hệ thống cồng kềnh về tổ chức cũng như lý luận của những người lãnh đạo và truyền thông từ báo đến đài. Tên sát nhân chỉ vừa mới sang Pháp vài tháng trước, sau khi đến từ Ý bằng cách vượt biển từ Bắc Phi.
Việc cần làm là gì? Hãy hỏi những người dân thường. Thậm chí hãy nghe những gì họ không thể nói được. Thật ra đó cũng là tiếng nói bên trong của mọi người chúng ta.
Ở một cấp độ ít thảm kịch hơn, người Mỹ im lặng đã lên tiếng năm 2016 khi bầu TT Donald Trump vào Nhà Trắng. Và có vẻ tiếng nói của họ cũng chưa được nghe đủ.
I received something as below and think it is helpful for all of us:
Time and time again, scientific studies have shown us that if we do the following five things listed below, happiness will increase.